Được Cường Đô la yêu chiều, bảo sao Đàm Thu Trang ngày càng trẻ đẹp. Sau 3 năm kết hôn, Đàm Thu Trang ngày càng xinh đẹp bởi sự hạnh phúc, ngọt ngào mà chồng con mang lại. Sau 2 năm hẹn hò, Cường Đô La và Đàm Thu Trang làm đám cưới tại TP. HCM. Mới đây, cả hai đã Con Gái Bảo Bối Của Ma Vương. Tình trang: Đang cập nhật. Đang dịch: Chap 155 Tiếng Việt. Tác giả: Đang Cập Nhật. Thống kê: 0 0 13485586. Action. Comedy. Manhua. Mystery. Đọc miễn phí bộ truyện Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối Chương 132: Hoa Bỉ Ngạn và cập nhật các chương tiếp theo của bộ truyện Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối tại truyenonline123.net Vì vậy vợ chồng Lâm nghiệp đã trở thành mục tiêu công kích, bị ám hại ở nơi mà nhà họ Lục bảo vệ không tới. Sau khi chuyện xảy ra, ngay cả Lục Thanh Tửu cũng hối hận, lúc trước vì sao lại muốn giao cho Lâm Nghiệp một nhiệm vụ đặc thù như vậy, giúp quốc gia tìm toà Hoàng Lăng đó. Truyện App Truyện Việt Truyện Convert Truyện Ma Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Truyện Teen Đam Mỹ Cổ Đại Xuyên Không Trinh Thám Review Truyện. Full Lục gia cưng chiều bảo bối. Nguyệt Không Đồng; Chương 169 29/12/2020. Hot Chọc giận bảo bối: ông xã, cưng chiều nhẹ một chút full. Hề Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Ngọc Bàn viện ngày bình thường rất ấm áp, Vương gia và Vương phi tình cảm rất tốt, bọn hạ nhân cũngkhông cảm thấy kinh ngạc. Hôm nay không biết vì sao, hai vợ chồng nhỏ cùng hồi phủ, nhưng lại không sóng vai đi chung với nhau. Tiểu Vương phi nghiêm mặt đi ở phía trước, Vương gia đi theo phía sau, tuy chỉ cách nhau khoảng hai, ba bước chân, nhưng cũng rõ là hai người đang giận nhau. Hơn nửa tháng tân hôn, đôi vợ chồng dính nhau như keo như sơn, lúc này lại sầu não giận dỗi, cũng không cần phải vội vàng, dù sao có chút mâu thuẫn nhỏ, tình cảm mới vững về nhà, Bảo Cân liếc mắt ra hiệu cho Bảo Lục, để nàng đi pha trà nhài Vương phi thích uống nhất. Tự mình nhìn thấy hai người trên đường đi đều không nói với nhau câu nào người,cũng mong hai người mau mau hòa hảo. Dù sao các chủ nhân giận nhau, chịu tội vẫn là hạ nhân bọn Lưu giống như thường ngày vào nhà, ra sau tấm bình phong đổi quần áo ở nhà, bình thường đều có tiểu thê tử giúp hắn, hắn cũng được lợi. Lúc đổi quần áo, còn có thể trộm hương thiết ngọc một trận. Lúc này thê tử đang ngồi trên ghế hoa hồng cách bình phong hơi xa, không nhìn hắn, hai tay đặt lên đầu gối đầu, dáng vẻ không có ý định tới giúp hắn thay quần Lưu cong môi mỉm nay dự tiệc, cũng uống chút rượu, hắn biết thê tử không thích mùi rượu, lúc này cũng không dám lại gần ôm nàng, mà thẳng tiến vào tịnh thất tắm rửa, tẩy rửa sạch mùi rượu trên được âm thanh Lục Lưu tiến vào tịnh thất, Giang Diệu đang ngồi yên tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng tức giận đến run người, nhưng hắn lại như tên đầu gỗ, cũng không tới dỗ nàng. Giang Diệu quyết định nàng tuyệt đối sẽ không hạ mình trước. Nàng thật sự rất tức giận. Nhưng nàng nghĩ, ai ở trong tình huống đó, đều sẽ tức giận? hắn chính là tên lừa đảo, khiến nàng cho rằng thân thể hắn xảy ra vấn đề gì, cần mang theo thuốc viên bên người. Khi đó nàng rất lo lắng và sợ sệt, lại tự trách, cảm thấy mình là một thê tử không hề quan tâm phu ngờ kết quả là như vậy...Giang Diệu tức giận, thấy Bảo Lục bưng chén trà đi vào, giơ tay tiếp nhận, bất mãn nói "Sao lại nóng? Ta muốn uống lạnh."Bảo Lục nhỏ giọng nhắc nhở "Mấy ngày nay thân thể Vương phi không khỏe lắm, không thể uống lạnh."Lời này, khiến Giang Diệu nhớ tới trước đây, lúc nàng vừa có nguyệt tín, Kiều Thị từng dặn trong lúc nguyệt tín, cô nương gia phải tránh ăn cay hay nóng, càng không thể bị cảm lạnh, nếu điều trị khôngtốt, ngày sau có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện nối dòng. Nàng đặc biệt yêu quý thân thể của mình, tất nhiên nghe lời mẫu thân, mỗi lần nguyệt tín đều rất tự chăm sóc mình, hoàn toàn không cần người khác nhắc nhở, bởi vì nàng cũng mong ngày sau có thể sinh được hài tử khoẻ Diệu vẫn còn lý trí, cũng không hồ đồ, "Ừng ực" uống vào mấy ngụm trà này trong tịnh phòng vang lên tiếng nước, nghe nam nhân bên trong nói "Diệu Diệu, cầm cho ta bộ áo ngủ lại đây."Là người lớn, vào đi tắm cũng không biết cầm áo ngủ vào sao? Giang Diệu âm thầm mắng hắn ngốc, nhưng cũng hiểu —— hắn muốn tìm cơ hội cùng nàng trò Diệu có chút không muốn đi vào, vẫn ngồi im ở trên ghế hoa Cân cùng Bảo Lục nhìn nhau, vẫn là Bảo Cân nhanh trí hơn chút, mở miệng, nói "Hôm nay Vương phi đã mệt mỏi, hay để nô tỳ đi lấy?" Bảo Cân đợi Vương phi gật đầu, thấy nàng không phản ứng, thấy bên trong tiếng nước đã dừng, biết Vương gia cũng đang đợi, liền tự mình quyết định, đi tới trước tủ sơn son điêu điền mạ vàng hoa cỏ văn, lấy một bộ áo ngủ được xếp chỉnh Bảo Cân vừa quay đầu, đã thấy Vương phi đứng bên cạnh, mới giả vờ kinh ngạc nói "Vương phi?"Giang Diệu nhìn áo ngủ trong tay Bảo Cân, nhận lấy, mặt không thay đổi nói "Để ta mang vào." nóixong lại lấy một cái tiết khố từ trong tủmang vào đưa cho Lục Cân nhẹ nhàng lui sang một bên, thấy Vương phi đi vào, liền mỉm cười với Bảo Lục đứng bên cạnh. Các nàng làm nha hoàn đương nhiên biết, Vương gia xem Vương phi như bảo bối, Vương phi đối với Vương gia cũng vậy, việc riêng tư thế này, làm sao sẽ cho phép nữ tử khác làm? Thấy không, chỉ cần một chút khích tướng, Vương phi liền tự mình vào mang cho Vương Diệu sao lại không hiểu mưu kế nhỏ của nha hoàn? Nhưng nàng đúng như các nàng nghĩ, khôngmuốn những nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ Lục Lưu không mặc quần áo, càng không muốn Lục Lưu bị những nữ tử khác chạm vào. nói nàng ghen tị cũng được, nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy sự ân ái của cha mẹ, tuổi còn nhỏ đã hiểu rõ một đạo lý —— Phu quân của nàng, muốn đánh cũng chỉ do bản thân nàng đánh, không thể để cho người khác đụng Diệu nén giận đi vào tịnh thất, đã thấy Lục Lưu trần truồng đứng ở trước mặt nàng, hạ thân chỉ được quấn bằng một chiếc khăn màu nhân vừa tắm rửa xong, trời mùa hè không nói, giọt nước trên người còn chưa lau khô, từ cuối sợi tóc của hắn, nơi phần gáy một đường không ngừng chảy xuống... Nhìn Lục Lưu có cảm giác gầy, nhưng thật ra lại không gầy chút nào, lúc mặc quần áo và không mặc quần áo nhìn khác nhau hoàn toàn, lại có một gương mặt tuấn mỹ vô song, liền cảm thấy nam nhân cũng có thể gieo tai Diệu nhìn thấy dáng người của hắn, hoảng hốt một trận, đặt quần áo qua một bên, chuẩn bị đi ra người nam nhân đã đứng chắn ở trước mặt Diệu cúi đầu, sau lại tức giận ngẩng đầu lườm hắn một cái, nói "Vương gia mau mặc quần áo đi, thiếp thân đi ra ngoài trước."Lúc ân ái mở miệng một câu đều gọi Lục Lưu, gọi đại danh của hắn rất thuận miệng, lúc này giận, trực tiếp kêu Vương gia, còn ngoan ngoãn tự xưng thiếp thân. Lục Lưu biết nàng thật sự tức giận, nói "Nàng là thê tử của bản vương, nên hầu hạ bản vương thay y phục mới phải, đúng không?"Giỏi lắm, không dỗ nàng thì thôi, lúc này còn bắt nàng mặc quần áo cho hắn!Giang Diệu nén giận, kéo cái khăn trắng quấn quanh eo nhỏ của hắn một cái, đến giờ vẫn rất thẹn thùng, nhìn vật kia, sợ đến run rẩy, sau đó nuốt nước miếng, mới giả vờ hờ hững cầm lấy tiết khố bên cạnh áo ngủ, chuẩn bị giúp hắn Lưu trầm thấp nở nụ cười, nhắc nhở "Còn chưa lau khô đấy."Giang Diệu cũng nghe lời, làm một thê tử hiền lành dịu ngoan, giúp hắn lau sạch từ trên xuống dưới, ngay cả kẽ mông cùng đằng trước cũng không bỏ qua, trong lúc đó "tiểu Lục Lưu vô lại" lại ngẩng đầu lên chào hỏi nàng, Giang Diệu Tài lập tức lùi lại, xấu hổ nhét quần áo vào trong ngực hắn, nói "Chàng tự mặc đi!" Dứt lời liền nổi giận rời khỏi tịnh Lưu mặc xong quần áo đi ra ngoài, thấy thê tử đang thu dọn đồ đạc, mới lại gần, nói "Diệu Diệu?"Giang Diệu lạnh nhạt nói " Mấy ngày nay ta không tiện, ta đến Lâm Linh cư ngủ tạm." Lâm Linh cư cách Ngọc Bàn Viện không xa, xây ở bên cạnh ao hoa sen, Giang Diệu thích hái hạt sen, liền sai người thu dọn Lâm Linh cư,lúc hái hạt sen, cũng có nơi để nghỉ ngơi một Lưu suy nghĩ một chút, nói "Thân thể nàng không chịu được lạnh, chỗ ấy gió lại lớn." hắn dừng một chút,lại nói, "Đúng lúc ta có chút công việc chưa xử lý xong, hôm nay có lẽ phải làm rất muộn, ta sẽnghỉ ở thư phòng, nàng cũng nên ngủ sớm một chút."Giang Diệu có chút choáng váng. Nàng không nể mặt, nói muốn đến Lâm Linh cư ngủ, chỉ là muốn hắndỗ nàng, giải thích cho nàng lại không làm, vội vàng tới thư phòng để Diệu liền lên giường, không hình tượng cởi giầy, lấy chăn cuốn thân thể mình lại, trực tiếp lăn tới bên trong đi, lúc này đi thư phòng ngủ, sau này đừng nghĩ trở về!Năm ngày sau, Lục Lưu thật sự bận mừng thọ Hoàng hậu ngày ấy, hắn cùng Cảnh Huệ đế nói chuyện, dù là Cảnh Huệ đế muốn giữ lại, nhưng y cũng phải buông tay. Chỉ là việc muốn bàn giao rất nhiều, thê tử bên kia, cũng sinh hờn dỗi, dự định xử lý công việc xong xuôi, sẽ cẩn thận dỗ dành nàng, sau đó cùng nàng về nhà mẹ đẻ. hắn đãhứa với nàng, muốn đưa nàng ra ngoài Giang Diệu làm sao hiểu được tâm tư của Lục Lưu? Thấy hắn mỗi ngày ở bên ngoài bận rộn còn chưa đủ, lúc hồi phủ, liền vội vã gặp nàng, sau đó lại đến thư phòng, bận rộn cả buổi tối, sau đó nghỉ ngơi ở thư phòng. Từ lời của ma ma, Giang Diệu biết lúc trước Lục Lưu cũng hay ngủ ở thư phòng, nhưng từ lúc thành thân với nàng cho tới nay, Lục Lưu ngày nào cũng trở về phong rất sớm với nàng. Bởi vậy, Giang Diệu không thể không suy nghĩ nhiều, cảm thấy Lục Lưu cố ý kiếm cớ, chờ nàng chủ động cúi đầu tiên cãi nhau sau khi thành thân, nàng sao có thể cúi đầu trước a? Mà nàng cũng không làm hôm đó, Giang Diệu cùng Bình nhi chơi đùa, Bình nhi cầm trong tay tiểu châu chấu bị hỏng, khóc đến thương tâm. Giang Diệu cầm lấy tiểu châu chấu, dùng khăn lau khuôn mặt nhỏ bé bụ bẫm của Bình nhi, nói "Đừng khóc, thẩm thẩm giúp ngươi bện châu chấu một lần nữa, được không?"Bình nhi nín khóc mỉm cười, vỗ tay nói nhỏ này, mặc dù nhìn có chút ngu dại, nhưng mấy ngày nay cùng nàng ở chung đã bớt chút nhát gan của tiểu nam hài,có vẻ ngày càng hoạt bát hướng Diệu cũng tình cờ dạy hắn đọc sách tập viết. Nam hài Trấn Quốc Công phủ ba, bốn tuổi đã bắt đầu học, Bình nhi này theo lý thuyết đã đến tuổi vỡ lòng, nhưng bởi vì ngu dại, nên chưa tìm tiên sinh. Theo như Bình nhi nói, Giang Diệu biết được, lúc trước Lục Hành Chu cũng thường thường dạy hắn học chữ. Bình nhi ngu dại, người khác học một ngày có thể học năm chữ, hắn năm ngày cũng không học được một chữ, Giang Diệu từ nhỏ đã nhìn qua là không quên được, thông minh hơn nhiều so với hài tử bình thường. Khi dạy dỗ Bình nhi, tình tình phải nhẫn nại, nhưng hôm nay dạy nghiêm túc cẩn thận, ngày mai lại đã quên, ngày mai một lần sẽ dạy một lần, lúc tiểu nam hài gật đầu nói nhớ kỹ, qua mộtngày lại đã quên, tóm lại sẽ sinh ra một chút cảm giác thất hài tử ngu dốt như vậy, Lục Hành Chu lại đồng ý dạy hắn...Giang Diệu bện châu chấu trong tay, đợi ở bên người Lục Lưu, tự nhiên cũng mưa dầm thấm đất, nhưng nàng thực sự không bện được, nhiều lần đều bị bung Bình nhi trì độn, cũng nhìn ra tam thẩm thẩm không bện được, rất ngoan ngoãn nhìn nàng một cái, nói "Thẩm thẩm..." Cậu tuy thích con châu chấu nhỏ này, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy tam thẩm thẩm không Diệu không vui không phải vì không bện được châu chấu, mà bởi vì nhìn con châu chấu này, sẽnhớ đến Lục Lưu. Lúc này nàng nhịn không được, hỏi Bảo Lục bên cạnh, nói "Vương gia đâu?"Bảo Lục cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương phi có thể chủ động hỏi Vương gia, là xu hướng tốt. Bảo Lục nói "Vương gia hôm nay ước hẹn, đã đi ra ngoài. Có điều đã nói, hôm nay Vương gia sẽ trở về sớm với Vương phi."Giang Diệu không hỏi nhiều. Phu quân mình ra cửa, nàng là thê tử, lại không biết hắn đi gặp thời sinh ra cảm giác thất bại sâu lúc này, Lục Lưu đang ở trong nhã gian một tửu lầu, ngồi đối diện là một nam nhân trẻ tuổi,đầy ý vị nam tử, chính là Đại tướng quân Tiết Đằng. Mấy năm qua Lục Lưu ở trong triều giúp đỡ Cảnh Huệ đế xử lý chính vụ, Còn Tiết Đằng, kế thừa chí hướng củaTiết phụ, rong ruổi chiến trường, giúp Cảnh Huệ đế bình định biên cương chiến loạn, coi như một văn một võ, phụ tá đắc lực của Cảnh Huệ lúc đầu Tiết Đằng đối với vị Tuyên Vương dang tiếng ác độc này cũng không có cảm tình gì, nhưng tiếp xúc nhiều hơn, lại rất thưởng thức đối với hắn, hiện tại hắn đã cưới Giang Diệu, thành biểu muội phu của y, quan hệ của hai người so với lúc trước cũng thân thuộc xong quyết định của Lục Lưu, Tiết Đằng tuy kinh ngạc, nhưng cũng ủng hộ hắn. Nhưng hắn lại lo lắng Cảnh Huệ đế tuổi còn trẻ, Lục Lưu vừa đi, Hoàng thượng đang thong thả sẽ bận đến mức sứt đầu mẻ Lưu nói "Hoàng thượng đã tự mình chấp chính nhiều năm, mấy năm qua bản vương dần dần uỷ quyền, cho tới bây giờ, cũng gần như nằm hoàn toàn. Tiết tướng quân, hiện nay bản Vương đã thành gia, chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để sinh sống."Lời này nếu nói trước kia, Tiết Đằng chắc sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng hiện nay y cũng đã thành thân, tức phụ nhà y trong bụng còn có một hài tử, y ngày ngày chỉ muốn bảo vệ nữ nhân kia, để nàng đỡ bị ngã hoặc bị va Đằng cười nói "Ta hiểu." Lại chợt nói, "... Ngươi cùng Diệu Diệu vội thành thân như vậy, chính là muốn đưa nàng cùng đi ?"Lục Lưu không lên tiếng, Tiết Đằng đã hiểu, thở dài nói "Ngươi nha, ta cũng không biết nói ngươi thế nào. Có điều —— cung yến lần đó, ta thấy ngươi tâm tình không được tốt, lúc này còn bày gương mặt thế này, sao vậy? Cãi nhau với tức phụ?"Chuyện như vậy, Lục Lưu không muốn nói với Tiết Đằng,nhìn bộ dạng hớn hở của y, biết mấy ngày nay y rất vui vì thê tử mang thai, càng không đề cập tới việc của phu Đằng là người túc trí đa mưu cỡ nào, sao lại không nhìn ra vị Vương gia được đồn đại là lòng dạ độc ác, lúc này đang không dỗ được thê tử yểu điệu,hài lòng mỉm cười, nói "Tiểu biểu muội này của ta, coi như là có bản lĩnh. Lục Lưu, ta coi ngươi là huynh đệ, lúc này ta cũng nói thật lòng với ngươi, nữ nhân, không thể chiều chuộng, nếu cáu kỉnh thì cứ vác lên giường đánh cho một trận, tất nhiên, khôngthể ra tay quá nặng, hù dọa một chút, người sẽ ngoan ngoãn."Y đắc ý nói, "... Ngươi nhìn vị kia của nhà ta, Trưởng công chúa kiêu căng đến bậc nào, bây giờ khôngphải đang ngoan ngoãn sinh con cho ta đấy sao? Nữ nhân không phải là rảnh rỗi mà gây sự sao? Ngươi cứ làm cho nàng mang thai hài tử, có việc bận, sẽ không cả ngày giận dỗi với ngươi."Vậy mà Lục Lưu đột nhiên trầm mặt, chậm rãi nói "Bản vương lại nghe nói, ở Tiết phủ —— Tiết tướng quân mới là người bị mang lên giường đánh."Tiết Đằng đang uống trà, nghe lời này nước trà lập tức phun ra ngoài, sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói "Lục Lưu, ngươi... Tay đã dài đến mức vươn đến tận bên người lão tử?"Nghĩ bạn tốt biết mình bộ dáng cum cúp ngoan ngoãn như con ở trước mặt tức phụ, Tiết Đằng nhất thời liền chửi thô Lưu không có thời gian rảnh rỗi nói tiếp cùng Tiết Đằng, chính sự nói xong, liền vội vã trở về phủ —— dù sao trong nhà còn có một tiểu thê tử sinh hờn dỗi đang chờ hắn Lục Lưu trở lại Tuyên Vương phủ, vương phủ đã thắp đèn. hắn xoải bước tiến vào Ngọc Bàn Viện, thấy trong phòng yên lặng, nhìn thấy nha hoàn Bảo Cân đi ra, mới hỏi "Vương phi đâu?"Bảo Cân thấy hôm nay Vương gia về sớm, tâm trạng thật vui mừng, vội nói "Vương phi ở trong phòng."Lục Lưu gật đầu, đi vào phòng ngủ. hắn liếc mắt nhìn nha hoàn bảo vệ trong phòng ngủ, nha hoàn rất thức thời lui ra, hắn đến gần, hất vạt áo bào ngồi ở một bên giường, giơ tay tìm hình dáng mềm mạitrên giường nhỏ lên, hôn đầu của nàng, ôn nhu nói "Diệu Diệu..."Giang Diệu quay đầu đi, không muốn để ý đến Lưu không phục, ngửi hương vị trên người thê tử, bèn đưa tay lỏng Diệu âm thầm mắng hắn một trận. Cảm thấy nam nhân này cũng thật là, không kiên trì thêm mộtchút nữa, nàng ném ra sắc mặt không tốt, hắn cũng không dỗ dành, một chút thành ý cũng không có! đang tức giận, lại nghe được âm thanh huyên náo của nam nhân phía âm này nàng quá quen thuộc, là âm thanh Lục Lưu đang cởi quần này Giang Diệu tức giận đến nghiến răng. Giỏi lắm, hèn chi mấy ngày nay yên phận... Hôm nay nguyệt sự của nàng mới vừa hết, liền đến dỗ dành nàng. Cùng đọc truyện Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối của tác giả Nguyệt Không Đồng tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Hiện đại, Trùng sinh, Linh dị, Sủng, Đại thúc và Loli, HEEditor Xiaoxi Gua, Súp Lơ, Purple, MèoBeta Xiaoxi GuaBìa Blue, Mie Lumière Số chương 169 chương + 2 ngoại truyệnVăn ÁnTrọng sinh trở về lúc mười tám tuổi, thủ trưởng Lục Phong Miên vẫn là người khiến Lâm Mộc Ân sợ hãi nhất. À không, thật ra hiện giờ cô càng sợ ma hơn TT....TTChính vì vậy, toàn bộ mọi người đều biết vị thủ trưởng kia có một cô vợ nhỏ cực kì bám người, cho dù đi toilet cũng muốn theo đuôi...Thật ra cô cũng không muố như vậy đâu, chỉ là...Huhu, ai có thể nói cho cô biết, bàn tay vàng của người trọng sinh đâu??? Tại sao lại cho cô cái khả năng nhìn thấy ma chết bầm này????Thế là, người ở Đế đô đều biết thủ trưởng Lục có một cô vợ nuôi từ bé, vô cùng bám người, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi cùng.“Ân Ân, em đang khiêu chiến giới hạn chịu đựng của anh sao?” Lục Phong Miên ấn cô lên góc tường nhà vệ sinh nam, yết hầu khẽ Ân khóc thút thít chỉ ma nữ bị mất nửa đầu ở phía sau “Em không đi theo anh mới là khiêu chiến sức chịu đựng của em đó!”Lục Phong Miên quay đầu nhìn tấm poster nóng bỏng, mờ ám trên tường “Ngoan, quay về anh sẽ cho em.”“...” Lâm Mộc trước, Mộc Ân yêu lầm người, hận lầm người, tin lầm người nên phải trả giá cả một khi trùng sinh, cô được “tặng” kèm thêm một dị năng vô dụng, chính là có thể nhìn thấy ma quỷ. Dị năng này chẳng những không giúp cô vả được mặt bọn cặn bã, mà chỉ biết run rẩy nhào vào lòng Lục Phong Miên như chú cún nhỏ trung khi Lục Phong Miên không chỉ giúp Mộc Ân dọn sạch sẽ đám bạch liên hoa, em gái trà xanh*, tên đàn ông cặn bã, mà còn đối với cô muốn gì được nấy, cưng chiều đến tận trời, Mộc Ân mới bừng tỉnh, thì ra thủ trưởng Lục là người như vậy OvO*Em gái trà xanh là tiếng lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc, ám chỉ những cô gái luôn tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.Lưu ý Vì là truyện LINH DỊ, cho nên chống chỉ định với những bạn sợ ma, yếu tim, yếu bóng vía nhé. Thể loại Ngôn tìnhConverter tieuthuyeteditEditor MayKể từ lúc làm vợ của Thi Vực thì Thẩm Chanh đã nghĩ mình đã phải tích rất nhiều phúc mới lấy được người chồng như vậy. Cô bước chân vào cuộc sống cưng chiều hết mực. Lời cô cảm thấy ngọt ngào nhất khi được nghe từ anh là "Đắc tội em, anh giáo huấn người đó thay em"Đoạn kịch nhỏThiếu gia, có một kẻ vừa mới đắc tội với thiếu phu nhân"..." Edit Xiaoxi GuaSau đó mấy ngày, Lục Phong Miên đi quân đội, Mộc Ân ở trong nhà làm một đống bài tập nghỉ hè, lại “tiến cống” những thứ mà Trần Uyển Di muốn cho cô thân thể bồ bổ tốt, Lục Phong Miên cũng xử lý xong những công việc chất đống trong lúc anh ở nhà họ Thẩm, một buổi chiều gọi điện thoại thông báo cho Mộc Ân, ban đêm cùng nhau xem Phong Miên muốn xem phim, bác Phó đặt sảnh tốt nhất trong rạp chiếu phim cho đêm, lúc Mộc Ân cùng Lục Phong Miên đến rạp chiếu phim, còn lại năm phút nữa phim mới bắt đầu, trên màn hình đang quảng cáo, một sảnh lớn đến vậy nhưng một người đều không có, tất cả chỗ ngồi đều trống không.“Muốn ngồi hàng ghế nào?” Lục Phong Miên lôi kéo cô, Ân nhìn rạp chiếu phim trống không “Chú đặt bao hết?”“Ừm.” Lục Phong Miên nói.“Chả có không khí gì.” Mộc Ân nói “Đến rạp chiếu phim xem phim, chính là nhiều người mới thú vị, âm thanh ăn bắp rang, uống coca, ngẫu nhiên một vài tiếng cười của những người khác phát ra, chú không cảm thấy tốt sao? ““…” Lục Phong Miên dừng bước lại, như có điều suy nghĩ, mày kiếm cau lại, cuối cùng nói “Hôm nay chúng ta xem phim kinh dị.”“Phim kinh dị có thể nghe tiếng thét của người bên cạnh nha.” Mộc Ân xích lại gần anh một chút “Chú nghĩ xem, đến lúc đặc biệt kinh khủng, mọi người vừa sợ hãi che mặt, vừa không dám thở mạnh, lúc nữ quỷ xuát hiện ở trên màn ảnh, có người nhịn không được thét lên, a……. “Cô cố ý dùng giọng điệu trầm thấp nói, một nụ cười quỷ dị tự nhận vô cùng đúng chỗ, đến cuối cùng đột nhiên thét lên một mà, trên mặt Lục Phong Miên đến một tia dao động đều không vẫn là bộ dáng lạnh như băng kia, dường như đang chăm chú suy tư, sau đó nói “Lần sau.”“Được ạ.” Mộc Ân có chút thất vọng không hù được với sự mất mác của cô, Lục Phong Miên chỉ xem như là do bất mãn về chuyện không có người trong rạp, lôi kéo cô ra ngoài “Em thích nhiều người, chúng ta đổi phòng khác.”“Không cần.” Mộc Ân vội vàng kéo anh trở về “Nơi này được rồi, không cần phiền phứcc như vậy.”Cô kỳ thật cũng chỉ là nói một chút, nhiều người xem phim tất nhiên là sẽ khá có không khí, nhưng đặt bao hết cũng được, tỉ như sẽ không gặp phải một ít người không có phép lịch sự, nói chuyện mãi khiến cho người ta không thể xem được người tùy tiện chọn chỗ ngồi ở hàng giữa ngồi xuống, Mộc Ân buông thanh gác tay xuống, lúc chuẩn bị buông thanh gác ở giữa hai người, Lục Phong Miên đưa tay ngăn cản “Cái này không cần.”“Được rồi.” Hai người ngồi sát bên, ở giữa cách thứ gì, đúng là vướng Ân ngồi xuống, nhìn hai bên một chút, phát hiện đồ ăn vặt đồ uống đều không vào độ tuổi của bác Phó, cũng sẽ không thích những chỗ như rạp chiếu phim, nhìn dáng vẻ của Lục Phong Miên rõ ràng cũng là lần đầu tiên tới, đoán chừng đều không có kinh nghiệm chuẩn bị cái cũng không nhắc đến, miễn cho Lục Phong Miên lại bảo bác Phó đi rất nhanh đã bắt đầu.“Ma” là một bộ phim kinh dị rất nổi gần đây, kể về sau khi một gia đình vào ở một tòa biệt thự thì liên tiếp xảy ra chuyện, liên tiếp chết thảm ngoài ý muốn, cuối cùng không thể không tìm thầy phong thủy tới đuổi truyện vốn có chút cũ, nhưng hay ở việc kỹ thuật quay tỉ mỉ, kỹ thuật diễn của diễn viên rất tốt, bầu không khí kinh khủng miêu tả vô cùng thật, trở thành bộ phim ma được yêu thích trọng nhất, Lâm Như Uyên là diễn viên khách mời, đoán chừng là nguyên nhân Lục Phong Miên chọn bộ phim đổi thành kiếp trước, Mộc Ân ngược lại là sợ hãi loại phim này, nhưng sau khi sống lại, ma thật đều gặp không biết bao nhiêu con rồi, giả thì càng không có gì có thể tâm của cô không có chút nào nhộn nhạo khi nhìn hình ảnh con ma trên màn ảnh, thậm chí khi nhân vật chính thét lên còn có một sự muốn cười khó mà cô cũng nhịn, giả bộ dáng vẻ như tràn đầy phấn khởi, miễn cho Lục Phong Miên không mươi phút sau, cốt truyện tiến vào lúc bình thường, Mộc Ân thực sự không chịu nổi, quay đầu nhìn Lục Phong Miên một vào cái nhìn này mới phát hiện, Lục Phong Miên cũng giống cô, vố dĩ không để tâm ở bộ phim, mà vẫn luôn chăm chú nhìn có chút nghiêng về phía bên cô, chăm chú nhìn cô, trong mắt có một tia hoang mang, dường như còn có chút chờ Ân không xác định có phải mình nhìn lầm hay không, lung lay anh “Chú Lục?”“Ừm.” Lục Phong Miên lên tiếng, bắt lấy tay của cô, thuận thế giữ trong lòng bàn tay mình “Chuyện gì?”“Chú không thích xem phim này sao?” Mộc Ân hỏi, nghĩ thầm nếu là Lục Phong Miên cũng nói không thích, dứt khoát ra ngoài là được rồi, dù sao cô cũng cảm thấy nhàm Lục Phong Miên lại đáp “Thích. “Thích mà chú không thèm xem?Mộc Ân oán thầm ở trong lòng, không nói ra, nhìn anh cười cười “Vậy tiếp tục xem đi.”Cô ngồi nghiêm chỉnh lại, chuẩn bị lại xem thêm một kịch bản thực sự nhàm chán, khiến cho người ta không biết làm sao, nhất chính là ma nữ trong phim còn ăn mặc đặc biệt giống Trần Uyển Di, cũng là đồ trắng tóc lần thấy con ma đó trên màn ảnh, Mộc Ân Liền nghĩ đến Trần Uyển Di hát hí khúc, có thể không cười ra, cũng thật sự dốc hết toàn lực nín khi ma nữ chết đi biến thành ma nam, cô rốt cuộc nhịn không được chán ngán, ngẹo đầu ngủ thiếp tỉnh lại, phim đã kết thúc, cô ngủ trong ngực Lục Phong Miên, đầu tựa trên bờ vai rộng rãi của cánh tay Lục Phong Miên vững vàng nắm cả bả vai cô, thấy cô tỉnh lại, cúi đầu hôn một chút trên trán cô “Tỉnh rồi?”“Vâng.” Mộc Ân đặc biệt ngại ngùng, từ trong ngực anh nhích ra ngoài, đứng lên nói “Thật xin lỗi chú Lục, tối hôm qua cháu ngủ không có quá ngủ ngon, nên giờ liền ngủ mất.”“Không sao, phim này cũng chẳng thú vị gì, tôi cũng không xem.” Lục Phong Miên cởi bên ngoài khoác trên người cô, lại đưa tay giúp cô sửa sang tóc dài hơi loạn “Đi thôi, tìm chỗ nào ăn một chút gì đi.”“Vâng.” Mộc Ân đáp lại, trong lòng ấm áp, nắm chặt chiếc áo khoác của anh.….Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người đến ăn cơm gian này chính là giờ cơm, Cung Các Hiên hết chỗ, bất quá Lục Phong Miên có thân phận đặc biệt, không cần đặt trước cũng có thể có vị trí tốt phục vụ đưa hai người bọn cô đưa đến tầng cao nhất, bốn phía lắp cửa sổ bằng kính, có thể ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa ở Đế Ân đứng phía trước cửa sổ nhìn một hồi, thở dài “Thật sự là xinh đẹp.”“Nếu em thích đêm nay chúng ta có thể ở lại đây, lầu giữa có phòng, mặc dù không bằng tầng cao nhất, nhưng cảnh sắc cũng không tệ.” Lục Phong Miên ở bên cạnh cô nói.“Không được.” Cô đã đồng ý đêm nay nghe Trần Uyển Di hát ca khúc mới, lỡ hẹn thì con ma hẹp hòi kia sẽ không lại chỗ ngồi ngồi xuống, đồ ăn liền lần lượt được mang lên, Mộc Ân bị món ngon mỹ vị hấp dẫn ánh mắt, không thấy được đáy mắt Lục Phong Miên chợt lóe lên tia thất cơm thưởng thức cảnh đêm, là chuyện rất vui thích, nhưng mà Cung Các Hiên là một nơi thượng đẳng, những người tới đây cũng đều là tầng lớp thương phòng lớn như vậy, rất nhiều người nhận ra Lục Phong Miên, vội vàng đến đây chào người muốn dựa vào anh để leo lên, Lục Phong Miên đều không để ý cũng có mấy người là lãnh đạo cấp cao, cũng có qua lại quen biết, anh không thể không chào hỏi một có hai người bọn cô, những người kia bắt chuyện với anh, tự nhiên cũng sẽ chú ý tới Mộc hiểu rõ tình hình, có mấy phần quen biết với gia thế của Mộc Ân, nói “Đã sớm nghe nói sau khi Lâm phó quan qua đời, Lục thủ trưởng nhận nuôi đứa nhỏ này, thật sự là thiện tâm, đứa nhỏ này cũng đáng thương, tuổi còn nhỏ đã mất cha mẹ, còn may có lục thủ trưởng cậu.”Lục Phong Miên giữ im lặng gật Ân cắm đầu ăn không nói lời nào, cố gắng duy trì dáng vẻ đáng thương như lời người ta có người không ở trong thành phố này, không hiểu rõ tình hình, không biết Mộc Ân, gặp Lục Phong Miên mang theo một cô bé, liền hỏi “Vị này là?”“Bạn gái của tôi, Lâm Mộc Ân.” Lục Phong Miên thản nhiên giới thiệu, sắc mặt có một tia đắc ý khó phát chữ bạn gái này, được thốt ra trên một người không biết nói đùa, toàn thân lúc nào cũng nghiêm túc như anh, thấy thế nào cũng không phải là lòng người đàn ông vừa hỏi câu kia kinh ngạc không thôi, ngoài miệng lại tán dương “Lục thủ trưởng quả nhiên có ánh mắt tốt, vị Lâm tiểu thư này và ngài thật sự xứng đôi.”Nghe vậy, Mộc Ân vừa uống hết một ngụm canh kém chút phun cần phải nói, tuổi của cô cùng Lục Phong Miên nhìn bằng mắt thường có thể thấy được chênh lệch rất nhiều, mà ông ta có thể nịnh hót được kiểu Phong Miên giống như là rất thích câu này, môi mỏng hơi cong nói “Chúng tôi tất nhiên là xứng đôi nhất.”Người đàn ông kia thấy anh thích, càng thốt ra những lời anh muốn gì mà anh và Mộc Ân có tướng vợ chồng, tính cách hòa hợp, trăm năm hòa thuận, vĩnh vĩnh bên nhau, ngay cả sau này sinh con mang thai long phượng cũng đều dự tính xong cho Lục Phong Ân nghe xong là một trận bội phục, nghĩ đầu năm nay nịnh bợ cũng cần kỹ thuật, và tiền đồ người này không ngừng tiến xa bữa cơm ăn giữa một đám Lục Phong Miên qua loa nói chuyện xong với người ngoài, lúc muốn thưởng thức rượu vang với Mộc Ân theo như kế hoạch, Mộc Ân đã ăn phình bụng, ngồi phịch ở trên ghế suy nghĩ về cuộc mắt của cô nheo lại cong cong, con ngươi đen nhánh dưới ánh đèn dường như là một nguồn nước suối, giống như thủy mắt Lục Phong Miên từ chóp mũi cô nhìn xuống, lưu luyến đến cánh môi phấn nộn, cuối cùng rơi vào da thịt bụng khi góc áo bị cuốn lên lộ ra, mắt sắc âm trầm nhìn chằm như Mộc Ân nhìn thấy, nhất định sẽ bị ánh mắt này làm cho phát run, có thể do ăn uống no bụng thì thường thường là lúc buông lỏng nhất nên không hề chú tê liệt một hồi, lúc ngồi thẳng người, Lục Phong Miên đã thu tầm mắt lại, ấn chuông gọi nhân viên phục vụ đến tính khỏi Cung Các Hiên, đã chín giờ, Mộc Ân tưởng rằng sẽ trực tiếp về đi ngang qua hồ Phong Tâm, Phó Dũng ngừng xe lại bên bờ Dũng quay đầu lại nói “Hồ Phong Tâm cứ đến tối thì cực kỳ đẹp, mặt nước phản chiếu ánh đèn trên bờ, sóng nước lấp loáng, ban đêm ngồi thuyền du lịch đêm thật là tốt, tôi nhớ tiểu thư Ân Ân thích xem cảnh đêm.”Nghe vậy, Lục Phong Miên nhìn về phía Mộc Ân gật đầu nói được, lôi kéo anh xuống xe “Nghe nói trong hồ này có rất nhiều cá, chỉ cần thả mồi, liền nhảy lên mặt hồ, chú Lục của chúng ta mua mồi thử một chút.”“Được.” Lục Phong Miên đồng ý, nhìn Phó Dũng một Dũng nhanh chóng đi mua cùng hai người chọn thuyền tự chèo bằng Ân không biết khống chế mái chèo như thế nào, nhưng Lục Phong Miên giỏi nhiều mặt, chèo thuyền cũng không đáng gì, rất nhanh chèo thuyền vững vàng đến giữa tâm nước sóng nước lấp loáng, trông rất đẹp mắt, Mộc Ân mở túi mồi cho cá, đang chuẩn bị ném xuống, đột nhiên phịch một tiếng, một làn khói bây vào trên bầu trời nổ ngẩng đầu, nhìn thấy pháo hoa sáng chói diễm lệ nở rộ trong bầu trời đêm đen nhánh, lưu lại chấm chấm đầy sao.“Có người đốt pháo hoa.” Mộc Ân nhảy cẫng kêu “Chú Lục mau nhìn.”“Ừm.” Sau khi Lục Phong Miên lên tiếng, buông mái chèo đi đến bên cạnh cô.

cưng chiều bảo bối đam mỹ